TIỀN THÂN HUỆ KHẢ
Tiền thân của tôi trong quá khứ là Huệ Khả thì ai cũng biết Huệ Khả là ai rồi.
Lúc này trong tiền kiếp Bồ Đề Đạt Ma trong kiếp quá khứ là một vị đạo sư ở một chốn kia, chốn đó có một cái hang động, lúc tu đạo tổ đã thiền định ở đây. Sau khi đắc đạo tổ mới lấy núi làm chùa. Bá tánh tới lui học đạo chiêm bái rất đông, tiếng lành vang rộng.
Một ngày kia tôi là một vị tướng quân nơi chiến trường đã giết hại rất nhiều kẻ địch, chiến tranh có nhiều giết chóc, tan thương vô cùng.
Trong một trận đại chiến lớn tướng quân thắng trận nhưng nhiều binh lính huynh đệ vào sinh ra tử cũng hy sinh. Tiền thân thấy đời vô thường, chúng sanh tranh giành vì lòng tham lam sân hận mà giết hại lẫn nhau, trong khoảng khắc thấy mọi sự đấu tranh đều như thế đều vô nghĩa.
Trong không khí thắng trận mà đầy tan thương, tướng quân thấy đời mình đầy tội lỗi, mỗi đêm đều bị ám ảnh những cảnh giết chóc tàn bạo. Vô số kẻ thù cứ đến đòi mạng, không đêm nào ngủ yên.
Chính vì thế, tướng quân đem thỉnh các kinh điển nhà Phật về để đọc, đọc sáng đến tối chông đèn lên vẫn đọc, đọc là vậy nhưng tâm tướng quân vẫn không an được. Những cảnh giết chóc vẫn hiện ra tâm trí.
Một ngày kia, tướng quân nghe danh một vị đạo sư đắc đạo liền nghĩ rằng phải đến đó để cầu cho tâm được an.
Tướng quân qua ngày hôm sau một mình liền lên chỗ tổ để cầu cho tâm được an, chứ không biết đạo là gì, tu là gì?
Khi bước qua cổng chùa mấy bước thì trong chùa có một con chó nhảy sủa hung dữ rồi lao vào đại tướng quân để vồ cắn; theo phản xạ tướng quân tung cước đá chết luôn con chó.
Lúc này tướng quân trong lòng rất hoang mang mới phát ra niệm tưởng rằng:
- Bất an quá, bất an quá!
Ngay lúc đang suy nghĩ như vậy, đạo sư lại đang đi từ trong phòng của ngài ra gần đến chỗ của tướng quân rồi nói bất chợt nói rằng:
- Đem tâm của ông ra đây ta an cho.
Tướng quân liền đi tìm cái tâm của mình. Trong đầu nghĩ rằng: Tâm ở đâu, tâm ở đâu; tướng quân hẫng người ra và không biết tâm ở đâu và quay về phía con chó đang nằm chết.
Tướng quân mới thấy rằng, thần thức của con chó thoát khỏi xác của nó. Bỗng dưng tướng quân cũng thấy được cái nghiệp của con chó đó; tại sao nó làm kiếp chó, tại sao nó canh cổng ở ngôi chùa này, tại sao nó bị mình đánh chết... vô số uẩn khúc được giải đáp.
Tướng quân ngộ trong sát na, đó là kiếp cuối nó phải chịu làm kiếp chó. Do Nhơn duyên nghiệp báo và cú đá làm cho con chó chết, đã hoá giải được cái nghiệp chó của nó làm...
Lúc này tướng quân quay qua chỗ tổ, rồi lạy tổ một cái. Lúc lạy đứng lên mà cũng không ngước mắt để nhìn tổ.
Tướng quân quay lưng cười ha hả rồi thong dong bước đi.
Tướng quân về phủ rồi chuẩn bị hành tranh những y phục của người tu hành, tướng quân để lại một bức thư; sau đến một ngọn núi có một cái hang và gần suối để tu thiền định. Lúc này người đời ai cũng biết đại tướng quân đã vào nơi cùng cốc tu đạo nhưng chẳng biết nơi nào...
Trãi qua ba năm, ông rời khỏi núi.
Ngày hôm ấy lúc đại tướng quân ra khỏi núi, đi trên con đường có nhiều người qua lại. Trên đường đi tướng quân gặp bốn vị sư đang vác một tượng phật trên đường.
Lúc này trời mưa to, đường xá trơn trợt, bốn vị sư khiêng tượng phật ấy rất vất vả.
Tướng quân giờ đây đã là một người tu hạnh đầu đà, cho nên tóc ngài cũng không cạo đi.
Vị tăng đầu đà liền tới vác phụ cho bốn vị sư kia pho tượng, vị tăng đầu đà cứ nói để mình ta vác cho, bốn vị sư chẳng ai tin nỗi vị tăng đầu đà có thể một mình vác tượng được.
Nhưng lạ thay, vị tăng đầu đà ấy dường như có một sư mạnh phi thường và vác lên lưng đi rất nhẹ nhàng cảm giác không có chút nào nặng nề, thần sắc cũng chẳng thay đổi.
Tăng đầu đà vác tượng phật trên đoạn đường kia đến một cái quán ăn bên đường, mọi người vào nghỉ chân tại quán đó.
Các vị tăng cũng đói nên gọi đồ ăn chay.
Vị tăng đầu đà thì gọi lớn: cho đĩa thịt với một bình rượu.
Mọi người trong quán đều ngạc nhiên, tại sao vị tăng đầu đà này lại ăn thịt. Mọi người đều thắc mắc, thì trong các vị sư có người hỏi: tại sao ông tu hành lại ăn thịt uống rượu phạm vào giới tu hành.
Tăng đầu đà đáp: ta ăn là để độ cho nó, khi nào chúng sanh còn giết chóc thì thì tiếng than của nó còn vang đến tai ta, ta phải ăn.
Các vị tăng thấy vị tăng đầu đà này ăn mặc rách rưới, đến giày cũng không có mang nên nghĩ người này chắc bị điên, nên ai cũng lắc đầu. Họ liền gọi vị tăng đầu Đà là tăng điên.
Ăn xong tăng gọi các bôn sư trả tiền vì tăng đã cõng tượng phật giùm.
GẶP LẠI THẦY XƯA (MỘNG TỊNH QUANG)
Trở về chùa xưa; Lúc vào chùa, hai ống quần xăn lên đầu gối, ống thấp ống cao.
Lúc về là giờ mọi người xếp hàng vào ăn cơm trưa, tôi ăn mặc nhết nhát chẳng có tí trang nghiêm cũng đến xếp hàng lấy đồ ăn.
Đứng ở cuối hàng, phía trước chỗ xếp hàng là một chú tiểu.
Khi đến lượt chú tiểu lấy đồ ăn thì chỉ còn một cái bánh bột nướng to tròn, chú tiểu mà lấy thì tôi chẳng có phần.
Chú tiểu lấy bánh rồi quay ra phía sau thấy tôi hết bánh rồi, chú tiểu này xé phần của mình ra làm hai chia cho tế điên một nữa. Tôi nhận lấy và rất vui vẽ.
Nhưng ở đó có vị quản chúng đứng canh chừng chỗ mọi người lấy bánh cảm thấy bực dọc mới nói với tôi rằng:
Cái tên tăng điên này ở đâu đến đây, sao lại đến nơi chốn thanh tịnh này mà phá phách. Vị quản chúng kia nói ra với giọng điệu khó chịu khinh khỉnh. Rồi nói: Ông không được vào chánh điện để ăn cùng đại chúng, hãy ra ngoài sảnh kia mà ăn đi, ăn xong rồi hãy lập tức rời khỏi đây không được bén mảng.
Tôi lập tức liền dùng thần lực tát thẳng vào mặt vị quản chúng này một tát trời giáng trong không trung vào giữa má vị quản chúng kia.
Vị quản chúng kia giật mình, không hiểu nguyên do ai tát mình trong không khí, trong lòng cảm thấy bấn loạn vì bị tát, bị tát một cái trời giáng trong không trung.
Lúc mọi người vào trong chánh điện để ăn cơm, tôi cũng vào trong thì bây giờ không có ai cản nữa.
Tôi ngồi ăn ở hàng cuối trong chánh điện, ngồi gần chỗ chú tiểu.
Lúc chuẩn bị ăn tôi cầm miếng bánh đập xuống nền chánh điện rồi nhấc lên thì nửa miếng bánh kia đã được nhân lên làm hai. Tôi đặt nữa bánh xuống dưới và ăn hết nữa bánh.
Chú tiểu nhìn qua ngạc nhiên, tôi ăn hết lại lấy bánh dưới đập thêm phát nữa nó lại nhân đôi, tôi lấy đó ăn ngon lành.
Chú tiểu nhìn qua thấy tôi ăn ngoàm ngoạm. Tôi đang ăn nhìn qua chú tiểu thấy chú há hốc, thì cầm nửa bánh ở dưới đưa cho chú tiểu, chú tiểu nhận lấy.
Buổi tối vị tôi được vị quảng chúng kia xếp vào nhà củi để ngủ.
Tối hôm đó vị trụ trì là tổ biết tôi đã sai thị giả xuống gọi lên để nói chuyện.
Tôi mới lên gặp lại thầy xưa, mới nói:
Trước ông là thầy, đi lâu vậy rồi ông còn là thầy tôi không?
Thầy đáp?
- Không.
Tôi nhảy lên lấy tay chụp đặt hai vai thầy và nói rằng:
A, ha ha! Vậy giờ tôi với ông bình đẳng rồi.
Ông là hoá thân phật, còn tôi là gì; chó à?
Tổ đáp: ừ, thằng chó.
Tôi đáp: ăn cứt đi.
Nói xong tổ và tôi khóc nức nỡ lao vào nhau mà vật lộn như hai đứa trẻ con.
(Nói rằng: ăn phân đi, có nghĩa là độ chúng sanh đi. Chúng sanh giống như một đống phân đầy ô nhiễm).